Hôm qua
ngày 31 tháng cuối năm. Nhìn tờ lịch cuối cùng lòng cảm thấy bâng khuâng lạ. Thời
gian nhanh đến thế sao? Vậy ra, đời người là một hành trình về cái chết. Tính từ
lúc gỡ tờ lịch cuối cùng năm ngoái, những ai đang có mặt trên thế gian này đã
364 lần nhích gần cõi chết. Nhưng trái đất vẫn cứ quay. Và chốc nữa thôi, tờ lịch
cuối cùng này cũng sẽ gỡ xuống. Đó là lần thứ 365.
Bóc tờ lịch
cuối năm lòng tự nhủ - thế là thời gian lại bắt đầu một chu kỳ mới. Nhưng thời
gian là gì nhỉ: Thời gian giống chuyến xe đời, không bến cuối cùng, cũng không
nơi xuất phát. Người lên xe tìm mơ mộng không đâu, kẻ chất chồng bạc tiền, lợi
danh, khư khư ôm giữ... Ai cũng ngỡ mình sắp về tới đích, đâu biết cả đời ta chỉ
đuổi bắt kiếm tìm, lúc tưởng bàn chân đến được thiên đường có khi lại là đang
rơi xuống nơi địa ngục. Còn những vòng quay chiếc xe vô định kia thì vẫn lăn
mãi lăn hoài...
Thời
gian tựa làn gió thoảng, vừa sớm mai đã lại buổi chiều, một ngày đợi chờ thấy
dài dằng dặc, một đời người phút chốc qua nhanh. Lúc thấy thời gian như được
nung lên nóng bỏng bởi những ham muốn dục vọng con người. Lúc lại lạnh tanh như
mặt nước ao tù ngưng đọng. Thời gian luôn cứa vào ta chảy máu, rồi lại rịt lành
mọi vết thương đau. Nhờ thời gian mà ta thấm nhận được hết vui buồn sự sống, những
tình cảm vị tha, những tấm lòng nhân hậu, để biết yêu thương, chung thủy, đợi
chờ, sàng lọc lại cho mình những gì là tốt đẹp giữa bao trắng đen, gian dối, lọc
lừa... Mà có nghĩ về nó hay không, thì thời gian vẫn trôi chảy không ngừng như
dòng suối róc rách, róc rách... Tiếng nước mới êm dịu làm sao, nhưng mấy ai biết
rằng cái tiếng dịu êm ấy đã gọt, đã bào mòn biết bao đá núi.
Thời
gian vốn dĩ chẳng chờ đợi ai, một khi đã đi qua rồi thì chẳng thể nào quay trở
lại. Đôi khi, bạn biết rõ nhưng lại không tin vào điều đó.
Khi còn
trẻ, ta thường nghĩ bản thân mình có rất nhiều thời gian. Rằng nếu lần này thất
bại, chúng ta sẽ sửa lại vào lần kế tiếp. Rằng nếu lần này không gặp may, ta sẽ
tiếp tục thử thêm vận may một lần nữa.
Và, hết
lần này đến lần khác, ta suy nghĩ như vậy. Dần dần, ta không thật sự biết quý
trọng những khoảng thời gian quý giá mà ta sở hữu. Ta trở nên dễ dãi với chính
bản thân mình, cho phép mình cuốn trôi đi theo thời gian và “Tôi sẽ làm lại mọi
thứ nếu có thể”. Ta lầy lội, ngập ngụa trong vũng bùn khó khăn không lối thoát.
Và rồi, ta bỏ lỡ nhiều cơ hội mà đáng lẽ đã phải thuộc về ta trước đó.
Đừng để
thời gian qua đi mà không lấy lại được gì. Đôi khi vấn đề không phải là quá khứ
hay tương lai, mà là “có” hay “không”, là sẽ mãi có được hay là không bao giờ sở
hữu. Học cách quý trọng những thứ mình đang có và cố gắng nắm bắt những giá trị
của thời gian, thì ít nhất, bạn sẽ không phải nuối tiếc bất
Tận dụng
cơ hội tờ lịch cuối cùng của năm rơi xuống, chúng ta là con cái của Thiên Chúa
làm người và đang ở giữa chúng ta, chúng ta dừng lại một chút để tạ ơn Thiên
Chúa, vì muôn vàn ơn sủng Chúa đã ban cho chúng ta và gia đình của chúng ta, đồng
thời cũng dốc lòng thống hối những lỗi lầm thiếu sót trong năm qua và cả cuộc đời
quá khứ của chúng ta, để bước vào năm mới với những Ân Sủng - Niềm Vui của Chúa
còn tuyệt vời hơn nữa.