Vì
khuynh hướng tự nhiên là muốn trả đũa, và trả đũa thì thường nặng hơn mức người
ta gây cho mình: “hòn đất ném đi, hòn chì ném lại”. Thế là “oán trả oán – oán lại
chập chùng”. Cuộc đời lại chìm ngập trong biển khổ trần ai.
Cựu Ước
hạn chế sự trả đũa chỉ ở đúng với mức thiệt hại người ta gây cho mình: “mắt đền
mắt, răng đền răng”. Đây là sự công bằng nhưng vẫn thiếu tình thương nên hận
thù vẫn đong đầy, kiếp người vẫn khổ đau.
Phần
Chúa Giêsu Ngài dạy hoàn toàn không trả đũa. Không trả đũa, đó không phải là
thái độ của kẻ yếu, mà ngược lại đó là thái độ của kẻ mạnh. Chỉ người nào rất mạnh
mới chế ngự được khuynh hướng trả đũa vốn nằm sẵn trong lòng mình. Người đó còn
mạnh về tình thương nữa, vì chỉ có một tình thương rất mạnh mới có thể tiếp tục
yêu thương và không trả đũa kẻ xúc phạm mình. Điều này chính Chúa đã thực hiện
trong suốt hành trình thâp giá. Ngài đã chịu đựng mọi roi đòn. Ngài nhẫn nhịn mọi
lời xỉ nhục. Ngài vẫn yêu thương và cầu nguyện cho họ: “Xin tha cho họ, vì họ
không biết việc họ làm”.
Xin cho
chúng ta luôn biết sống như Chúa “chậm bất bình và rất mực khoan dung” để xây dựng
thế giới này dựa trên nền văn minh của tình thương và văn hóa sự sống.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét