Trong một
thế giới con người đang gia tăng, muốn chiếm hữu càng ngày càng nhiều hơn cho
mình. Chúa Giêsu lại dạy: “Ai muốn theo
Thầy, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo” (Mt 16, 24). Trong
câu mời gọi có hai động từ “từ bỏ” và “vác”, điều này cho chúng ta hai chỉ dẫn.
TỪ BỎ:
Từ bỏ
“cái tôi” ích kỷ của mình đi. Nói có vẻ dễ, thế nhưng nó lại là bài học khó nhất
trong đời. Khi Chúa mời gọi “Hãy từ bỏ mình” nghĩa là bỏ “cái tôi”, một cách
triệt để ra khỏi những ty tiện hằng ngày theo chỉ dẫn của Thánh Phaolô: “không
ghen tương, không vênh vang, không tự đắc, không làm điều bất chính, không tìm
tư lợi, không nóng giận, không nuôi hận thù, không mừng khi thấy sự gian ác” (1
Cor 13,4 - 5). Đó là những thứ phát sinh từ ích kỷ của “cái tôi”.
Từ bỏ
“cái tôi” chiếm hữu. Trong cuộc sống thường ngày, cái tôi chiếm hữu là cái tôi
dễ sinh ra lòng oán ghét và đố kỵ nhất. Thường người ta hay dựa vào cái tôi chiếm
hữu để khoe khoang, tự đắc: cái nhà, cái xe, cái áo, cái quần, tiện nghi… hàng
siêu đắt, siêu sang, siêu độc của tôi. Đó là những thứ ngoài thân để che cái mục
rỗng bên trong. Khi khoe khoang cái tài, cái sắc, địa vị, danh vọng… người ta lại
đang che đi nhân cách tồi tàn của chính mình. Bởi cái tôi chiếm hữu không mang
lại hạnh phúc cho người khác mà chỉ là khoe khoang việc thành công “chiếm lấy hạnh
phúc của người khác mặc vào cho chính mình”.
Từ bỏ
“cái tôi” dục vọng. Dục vọng ở đây nói tới nhằm nghĩa xấu xa, ước muốn tham lam
về cho chính mình. Thánh Phaolô liệt kê: “dâm bôn, ô uế, phóng đãng, thờ quấy,
phù phép, hận thù, bất hòa, ghen tuông, nóng giận, tranh chấp, chia rẽ, bè
phái, ganh tị, say sưa, chè chén, và những điều khác giống như vậy” (Gal
5,19-21). Dục vọng khống chế sự thiện ngay trong tâm hồn mỗi người. Để cái tôi
dục vọng phát triển con người suy yếu về nhân cách khi sống với người khác.
VÁC:
Mang vác
thập giá của mình là một cách nói cụ thể về trách nhiệm chính yếu khi Thiên
Chúa tạo dựng nên con người: Cho người khác, vì nhau và cùng nhau.