Ngày đầu
xuân, theo thói quen của nhân gian người ta thường rủ nhau đi hái lộc xuân. Gọi
là hái lộc, nhưng thực ra người hái đã có sẵn những ước mơ, những ước nguyện
trước khi hái lộc đầu năm. Lộc xuân như là dấu chỉ ân lộc trời ban hay như là sự
chúc lành của Đấng hoá công tạo dựng đất trời cho ước nguyện ngày xuân. Khi hái
lộc xuân ta cũng gửi tâm tình tín thác vào Đấng tạo thành.
Bên cạnh
đó, ước mơ ngày xuân luôn là những ước mơ chân thật nhất, vì nó là chính nỗi
khát khao từ trong sâu thẳm của từng người, là nỗi niềm riêng mà người ta muốn
thay đổi cuộc đời hoà nhịp với sự đổi thay của đất trời. Ước mơ ngày xuân có thể
là những dự định mà ta muốn thực hiện trong cuộc đời, cho dù nó chỉ là những
hoài bão, mong ước nhưng chưa đạt được hay chưa có cơ hội thực hiện.
Ngày
xuân chúng ta trao gởi nỗi niềm ước mơ cho Đấng tạo thành, Đấng càn khôn. Ngài
là Đấng làm cho đất trời thay đổi theo bốn mùa: xuân – hạ - thu – đông. Ngài là
Đấng duy nhất có thể thay đổi vận mạng cuộc đời chúng ta. Ngài là đấng duy nhất
có thể làm cho ước mơ đêm xuân trở thành hiện thực.
Người ta
nói: “Mưu sự tai nhân – thành sự tại thiên”. Sự toan tính là của con người,
nhưng chỉ có thể trở thành hiện thực là do sự quan phòng của Thiên Chúa, là ân sủng
của Đấng càn khôn. Như em bé chỉ có thể chạm đến bông hoa đầu xuân khi em tin rằng,
chính cha em đang hỗ trợ cho em đạt được ước nguyện đầu xuân. Người Ki-tô hữu
cũng tin rằng, mọi sự đều nhờ bởi ơn Chúa, chính Chúa là Đấng ban phát mọi ơn
lành, là Đấng phù trợ và bảo vệ cuộc đời chúng ta. Niềm tin này không phải là
niềm tin mông lung, nhưng dựa trên chính lời hứa của Thầy Giê-su: Các con đừng lo chi ngày mai sẽ ra sao. Hãy
xem chim trời, hoa huệ ngoài đồng, chúng không hề lo lắng cho ngày mai sẽ ra
sao. Chính Thiên Chúa sẽ lo cho chúng.