Không biết
từ lúc nào tâm hồn một số Kitô hữu trở nên thờ ơ với việc cầu nguyện: thờ ơ vì
những dễ dãi, vì sự lười biếng của chính mình. Những buổi tối đáng ra phải dành
cho Chúa, họ ngụy biện: mình mệt mỏi hay còn nhiều bài vở học… mà thực ra không
phải lúc nào cũng vậy. Họ mất dần sự đối thoại với Chúa và đôi khi cảm thấy
Chúa thật xa vời. Những lúc nguyện cầu (như một thói quen) họ vẫn để tâm tới những
gì xảy ra xung quanh với cảm giác mong muốn nhanh nhập cuộc.
Chúa Giêsu lánh khỏi nơi đó, đi
thuyền đến một chỗ hoang vắng riêng biệt. Nghe thấy vậy, đám đông từ các thành
đi bộ và theo Người”.
(Mt 14,13) Những
người Do Thái khi nghe biết Chúa Giêsu đến một nơi hoang vắng, đã không quản ngại
đường xa để đến với Người với cả lòng nhiệt thành. Và Chúa đã ban cho họ những
điều vượt quá lòng họ mong ước. Còn chúng ta, đã biết phải gặp Chúa ở đâu, đã
tham dự Thánh lễ và đã rước cả Mình Máu Thánh Chúa; vậy mà chúng ta vẫn không
nhận ra được điều quý giá này: có Chúa ở đó với ơn lành của Ngài. Phải chăng sự
dễ dàng đến những “nơi gặp Chúa” khiến chúng ta thực sự không gặp được Người?
Lạy
Chúa, xin cho con ý thức được Chúa là bánh nuôi sống con và đó là ân phúc vượt
trên mọi điều con đang mong ước. Và xin cho con (trong một ý nghĩ nhỏ bé nhất)
được là tấm bánh tan hòa với anh em
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét