Tình yêu
là cốt lõi của đời sống Kitô hữu, vì
Thiên Chúa là Tình Yêu (1Ga 4,8). Yêu là bước vào một đại dương mênh mông,
là dấn thân trên một con đường dài hun hút. Chúng ta chẳng bao giờ thấy mình
yêu đủ. Tình yêu cứ vẫy gọi ở phía trước, và mở ra những cánh cửa không ngờ. Giới
hạn tình yêu là bóp chết tình yêu.
Chẳng có
động từ nào bị hiểu sai cho bằng động từ yêu. Báo chí phim ảnh làm cho ta nghĩ
rằng yêu chỉ là chuyện quan hệ giữa hai cô cậu. Chúng ta cần trả lại ý nghĩa
cao đẹp cho động từ này. Yêu mến Thiên Chúa là điều răn số một. Không phải chỉ
dành cho Ngài phần lớn trái tim, Ngài đòi tất cả trái tim của tôi, tất cả con
người của tôi. Hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn. Ai trong chúng ta dám tự
hào mình đã sống trọn vẹn điều răn thứ nhất?
Càng lúc
tôi càng thấy Chúa bị mất chỗ trong tim người Kitô hữu. Chúng ta không có giờ cầu
nguyện và tĩnh tâm, Chúa Nhật là ngày tranh thủ làm thêm. Mối lo toan quá mức về
cuộc sống vật chất làm đời sống thiêng liêng bị sa sút. Điều răn thứ hai cũng quan trọng không kém: yêu người thân cận như
chính mình. Chúng ta yêu bản thân mình biết chừng nào! Chúng ta chỉ muốn điều
tốt cho mình đến nỗi lắm khi làm điều xấu cho người khác. Cần coi tha nhân như
một cái tôi khác của mình. Họ cũng cần được tôn trọng, cảm thông và yêu mến. Có
biết bao thiệt hại chúng ta đã gây cho anh em chúng ta. Thái độ sống của chúng
ta đã làm khổ bao người khác.
Hai điều
răn trên không thể tách rời nhau. Yêu Thiên Chúa chắc chắn dẫn đến yêu tha
nhân. Tình yêu tha nhân cần đặt nền trên Thiên Chúa. Người Kitô đi từ nhà thờ
ra chợ rồi lại từ chợ vào nhà thờ. Ngoài chợ, họ gặp Chúa nơi anh em. Trong nhà
thờ, họ gặp anh em nơi Chúa.
Lạy
Chúa, lúc đầu chúng con chỉ muốn cầm tay nhau để làm thành một vòng tròn khép
kín. Sau đó chúng con hiểu rằng cần phải buông tay nhau để nhận những người bạn
mới, để vòng tròn được mở rộng đến vô cùng và trái tim được lớn lên mãi. Ước gì
việc Chúa giang tay trên thập giá giúp chúng con biết nắm lấy tay nhau và nhận
nhau là anh em.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét