Sân trước
nhà tôi 4 năm trước có một khóm hồng. Mỗi năm cứ gần cuối năm, tôi thường cắt tỉa
khóm hoa hồng này...
Sau gần
một tiếng đồng hồ cắt và tỉa, nhìn lại khóm hồng thật là thê thảm. Tất cả lá
xanh đã bị vặt đi, các cành bị cắt ngắn, thậm tệ hơn, có khi cắt tận sát gốc. Bụi
hồng bây giờ trơ trọi, xấu xí với những cành khẳng khiu đầy gai nhọn. Nếu cây hồng
này biết nói chắc có lẽ nó trách tôi nhiều lắm, sao tôi lại nhẫn tâm cắt đi những
tay, những chân của nó, và có lẽ nó đau đớn lắm!
Rồi tết
đến, với những tia nắng ấm đầu mùa, khóm hồng bắt đầu đâm chồi. Những cành cây
bây giờ vươn cao lên với những ngọn lá xanh tươi, và đẹp thay những nụ hồng chớm
nở với hương thơm ngào ngạt.
Đời sống
chúng ta cũng vậy, chúng ta cần phải “gọt tiả” những cái tôi to lớn của chúng
ta. Có lẽ nó sẽ đau đớn lắm, khó chịu lắm, nhưng có như vậy những đoá hoa hồng
mới đâm chồi trong mỗi một chúng ta. Theo Chúa là vác thập giá, là biết từ bỏ
những ý riêng của mình. Theo Chúa là đi vào khung cửa hẹp, là biết chấp nhận những
đớn đau, những buồn phiền, nhưng rốt cùng là hạnh phúc đời đời!
***
CHÚA GIÊSU ĐÃ ĐI CON ĐƯỜNG ĐÓ, CHẲNG
LẼ CHÚNG TA CÓ CON ĐƯỜNG KHÁC SAO.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét